Vùa độ trăng tròn
Em lên xe hoa
Sân bay vắng bóng người tiễn đưa
Lẽo đẽo theo chồng già ngoại quốc
Hạnh phúc ?
Niềm vui ?
Hay xót xa ?
thu2014.
LẤY CHỒNG NGOẠI
ĐỚP BÓNG
ĐỚP BÓNG
Trúc Phương
Người đi bộ bóng đổ dài
Cá đớp bóng có biết người cũng đau
Trăng non chênh chếch phía sau
Ngả nghiêng ghế đá nát nhàu cỏ hoa.
Trang thơ Trúc Phương: trucphuong185@gmail.com
Trang thơ Trúc Phương: trucphuong185@gmail.com: Trang thơ Trúc Phương: Video bài hát: Hải Phòng tôi yêu
KIẾN VÀ GIAO THÔNG
BÁN NGHÈO
GIA ĐÌNH
Mượn
Mượn em vạt áo nâu non
Trăng vỡ
Long lanh mặt nước màu thu
Mảnh trăng rơi tận đáy hồ, đung đưa
Tưởng mồi, đàn cá đớp bừa
Làm mảnh trăng vỡ, lòng hồ lao xao.
Bẻ cong ngọn gió tòa cao
Để cho trăng khuyết khi nào mới thôi
Từ đâu mặt nước sao rơi
Người ngắm trăng thoáng đầy vơi vui buồn
Cây bàng
Tôi đứng dưới tán lá bàng
Tìm từ
Màn hình tắt mở mấy lần
Mà sao câu chữ gieo vần ngả nghiêng
Hình như lá rụng ngoài thềm
Lẫn vào đôi tiếng rao đêm "bánh mỳ"
Thế rồi từ ngữ thầm thì
Khi chao nghiêng, lúc hiện về lao xao
Lách tách như thể mưa rào
Tay chạm bàn phím lúc nào không hay
Câu thơ vẫn tuột khỏi tay
Giữ chẳng được, theo gió bay mất rồi
Trời cao, xa lắm sao rơi
Không biết nơi ấy có người nhặt không?
Thôi đành tắt máy cho xong
Đêm dài thao thức những mong từ về.
Lá vàng
Lá vàng rơi xuống đầy sân
Để dành
Tôi đi gom đốm nắng vàng
Thắm mãi
Gom hết chiến công tặng cho đời
Hoa rơi
Kẹt xe
Tháng Bảy sao không mưa Ngâu
Cụng ly
Đem thơ ngâm rượu đãi người
Từ say ngất ngưởng,
Bạn cười rung râu.
Tháng Bảy này vắng mưa Ngâu
Thu vàng lá cũng thẫm màu hơn xưa
Cụng ly mong trời đổ mưa!
Em bé nhặt rác
Mảnh mai cái bóng con con
Bất hạnh
Mẹ đi với cõi u mê
Chặn đường đến lớp,
Con về với ai?
Rồi cha sẽ có dì hai
Đêm đông giá lạnh
Có ai kéo mềm?
Di chứng "da cam"
Bố là anh hùng
Em là hình ảnh chiến tranh
Em là con người
Không!
Em là nỗi đau đồng loại!
Nửa đợi
Bạn đọc tôi nghe bài thơ Một Nửa
Miền kỷ niệm
Về quê
Về với miền xa kỷ niệm
Nơi chào đời
Đói nghèo, náo loạn
Quê hương giặc chiếm tơi bời!
Tôi một bên, em trai một bên
Mẹ gánh oằn vai...
Về quê
Về với biển xưa
Sóng gió dư thừa, bờ bãi hoang vu
Những bữa ăn rau muống già phơi khô
Bã nâu luộc kỹ...
Thay cơm, bụng xót, chân run
Chạy càn
Vấp ngã ngập bùn.
Về quê
Về với ánh lửa rơm học bài mỗi sớm
Trang vở tái sinh, nhòe mực tím thủa nào
Đi bộ chân trần đến trường
Miệng huýt sáo nghêu ngao.
Về quê.
Về với người thân "cùng giọt máu đào..."
Cồn cào nỗi nhớ
Thắm đẫm tình đất mẹ
Tiếp thêm sức mạnh của biển mênh mông
Là dịp nhìn lại chính mình
Tu tâm, tích đức.
Quê bây giờ
Ruộng đồng co lại
Không còn đất bãi
Chẳng còn ruộng sâu
Tre xanh về đâu?
Chỉ còn dĩ vãng, ngẩn ngơ!
Về quê.
Nghe chuông chùa vang ngân trong gió sớm
Đánh thức tiềm năng của đồng, của biển
Rừng ngập mặn biếc xanh
Ríu rít chim ca
Cua cá tìm về tụ hội
Về quê.
Chuông chiều ngân nga cong vút
Lúa mùa xanh ngắt
Cổng làng thân quen
Đường dọc, ngõ ngang, thông thoáng
Lăng tẩm mái cong ngọn sóng
Thẳng hàng bia mộ tiền nhân.
Về quê.
Về nguồn cội của mình
Thao thức cùng miền kỷ niệm
Đất lành
Mùa thu xưa, Nước có tên
Mùa thu này, Hà Nội tròn ngàn năm
Hoàng thành di sản vang danh
Toán học Việt đã đạt thành đỉnh cao
Việt Nam, người Việt tự hào
Mỗi mùa thu, một đỉnh cao xứng tầm
Chung tay xây nước non mình
Thu, đông, xuân, hạ đất lành Việt Nam